288
12 Tháng 06 3:00 pm

Anthony Bourdain & Kate Spade có thực sự muốn tự tử không?

 Sự ra đi của Anthony Bourdain và Kate Spade đã để lại vô vàn thương xót và tiếc nuối trong lòng người hâm mộ. Đã có những báo cáo chính xác về nguyên nhân cũng như hoàn cảnh tự sát của hai ngôi sao đáng kính. Nhưng đây chỉ là hai trong số một loạt các vụ tử tử nghiêm trọng trên thế giới trong vài năm trở lại đây, réo lên hồi chuông về thực trạng đáng báo động, nhắc nhở chúng ta cần bàn bạc một cách nghiêm túc hơn. Những chuyên gia đã đưa ra nhận định cũng như thông tin khoa học về căn bệnh trầm cảm này

Khi nói tới cái chết của một người nổi tiếng, chúng ta bày tỏ sự nuối tiếc, và ca tụng những thành tựu xa xôi mà họ đã đạt được trong đời. Nhưng những gì họ chịu đựng trong suy nghĩ, những nỗi khổ trong thâm tâm chỉ có họ biết mới là tấm gương phản ánh thực trạng trầm cảm của xã hội và câu chuyện của chính chúng ta. Tuần vừa rồi, cả thế giới nói chung cũng như làng ngôi sao nói riêng vô cùng thương xót khi chứng kiến sự ra đi của đầu bếp Anthony Bourdain và nhà thiết kế Kate Spade. Có một chút bất ngờ, một chút nghi vấn thậm chí là miễn cưỡng tin vào sự thật bất cứ một lúc nào đó, một người xuất hiện với nụ cười rạng rỡ chỉ vài ngày trước lại có thể quyết định kết thúc cuộc sống của họ, điều này đã khiến cho chúng ta cần phải ngồi xuống và trò chuyện với nhau nghiêm túc hơn.

Anthony Bourdain

Anthony Bourdain, đầu bếp, tác giả, một ngôi sao truyền hình sở hữu những cuốn sách và chương trình thực tế, nơi định hình mọi cuộc nói chuyện của chúng ta về văn hoá ẩm thực cũng như ngành công nghiệp nhà hàng, người đàn ông được nam diễn viên Bradley Cooper thủ vai ba lần với những bộ phim đắt khách nhất, trong đó có siêu phẩm “Burnt”, đã được đề cử trong giải thưởng Oscar. Anthony cũng là một đầu bếp danh dự khi được cùng với cựu Tổng thống Mỹ Barack Obama thăm thú ẩm thực Việt Nam và ghé chân tại quán bún chả ở Hà Nội. Tại thời điểm cái chết, ông đang thực hiện quay hình tại Pháp cho show truyền hình nổi tiếng do chính ông làm chủ “Parts Unknown”. Tờ CNN xác nhận nguyên nhân cái chết của ông là do tự sát. Trên các trang mạng xã hội và các tờ báo chí lớn, mọi người dành cho ông và gia đình những lời chia sẻ thương tiếc: “Đây là một tin sốc và chúng tôi cảm thấy vô cùng xót xa. Anthony là một người bạn, người đồng nghiệp dễ mến. Tình yêu của anh cho những hành trình khám phá, những người bạn mới, ẩm thực tuyệt vời và hàng trăm câu chuyện đáng nhớ của anh ấy khiến Anthony trở thành một người kể chuyện độc nhất”.

“Không có một bằng chứng chơi xấu nào cũng như đoạn video nào ghi lại cảnh bạo lực với cái chết của Anthony Bourdain tại một khách sạn ở làng cổ Kaysersberg, Christian de Rocquigny của Pháp”, một công tố viên Pháp cho biết. Và cũng theo đó, không có bất kì một dấu hiệu tiêu cực nào của ông trước đó dẫn đến tự sát. Các chuyên gia y tế cũng xác định không có hành vi bạo lực nào được phát hiện trên cơ thể ông Bourdain. Bourdain quay một đoạn chương trình của mình trong tuần này tại Auberge. Một đầu bếp tại đó bày tỏ nỗi niềm đáng kính và sự ngờ vực của mình khi nghe tin: "Bạn thực sự sẽ không thể tin nó. Và bạn sẽ nghĩ rằng nó là tin giả. Người đầu bếp tuyệt vời đó đã ở đây vào bữa trưa thứ tư". Đó cũng chính là một trong những bữa ăn cuối cùng của ông với gan ngỗng, chân ếch, cá và chim bồ câu. Những người phục vụ còn xác nhận rằng ông một cuộc giao lưu rất vui vẻ với người bạn thân Eric Ripert về rượu và thức ăn.

Trên các trang báo nước ngoài, đã có một số thông tin về sự trục trặc trong mối quan hệ tình cảm của Anthony. Bạn gái ông, cô Asia Argento, người hẹn hò với ông từ năm 2017, đã có những lời chia sẻ đau buồn dành cho người tình lúc biết tin, trước khi xoá đi đoạn clip đăng tải trên Instagram một ngày trước khi ông Bourdain tự sát với dòng trạng thái: “Anh biết anh là ai mà”, sau đó là hình ảnh chụp cận với chiếc áo phông ghi rõ chữ: “F**k everyone”. Tạp chí BussinessInsider báo cáo rằng có một nguồn thân cận với Bourdain giấu tên đã cho biết: “Luôn có một thế lực quỷ dữ bên trong anh ta và tôi đoán rằng có lẽ bóng tối đã bao trùm Anthony. Anh ấy không bao giờ nói ra với ai khác thế nhưng con quỷ dữ vẫn luôn ở đó cạnh anh ấy. Tôi đã nghĩ rằng anh ấy đã cố gắng vượt qua nó bằng cách phiêu lưu nhiều hơn và khám phá mọi thứ. Nhưng dường như điều đó là chưa đủ. Những thứ tối tăm như thế thậm chí khiến anh phải sử dụng chất kích thích, heroin, tuy vậy, chúng vẫn không buông tha Anthony. Chúng kiểm soát và hành hạ anh ấy”.

Kate Spade

Tương tự như trường hợp của đầu bếp Bourdain chỉ vài ngày trước đó, nhà thiết kế đáng kính Kate Spade cũng đã ra đi ở tuổi 55 tại New York. Các nhà chức trách báo cáo rằng thi thể của cô được tìm thấy trong căn hộ Park Avenue vào khoảng 10 giờ sáng ngày thứ ba bởi các nhân viên vệ sinh. Tờ Guardian cho biết cô đã để lại một bức thư và gia đình xin phép được giấu nội dung của tờ giấy này: “Tất cả chúng tôi đều bất ngờ và đau xót trước thảm kịch này. Chúng tôi rất yêu Kate và sẽ nhớ cô mãi mãi. Chúng tôi cũng xin được giữ lại sự riêng tư cho cô ấy và mong các bạn tôn trọng quyết định này”. Chồng của Kate, ông Andy Spade lên tiếng: “Cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian và cũng là người bạn đồng hành tốt nhất đến với tôi trong suốt 35 năm qua. Tôi và con gái đã rất đau khổ bởi sự mất mát này. Tôi không thể tưởng tượng ra cuộc sống thiếu vắng Kate”.

Kate Spade thành lập thương hiệu cùng tên vào năm 1993, nó nhanh chóng trở nên nổi tiếng với tinh thần vui tươi, yêu đời của mình. Cô mở rộng thị trường sang phụ kiện, giày dép, văn phòng phẩm, nước hoa và ga trải giường. Năm 2005, cô bán lại một phần nhãn hàng của mình với giá 2,4 tỷ Đô la Mỹ và năm 2017, nhượng lại toàn bộ thương hiệu. Khi được phỏng vấn, ông Victor Luis, giám đốc điều hành Coach chia sẻ rằng: “Kate Spade có một thương hiệu rất độc đáo và khác biệt với lối định hướng và nhận thức mạnh mẽ về người tiêu dùng”. Bà cũng là người từng đạt giải thưởng Tài Năng của Hội đồng Thiết kế Mỹ. Nhãn hiệu Kate Spade đã sở hữu khoảng 140 cửa hàng bán lẻ trên khắp nước Mỹ và hơn 175 cửa hàng Quốc tế.

Cha của cô, ông Frank Brosnahan, cho hay đã nói chuyện điện thoại với cô ngay trước khi biết tin Kate tự sát và biết rằng cô đang có một kế hoạch đi California: “Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Đêm trước, con gái tôi đã rất vui vẻ chia sẻ về kế hoạch tới California để xem xét các trường đại học cho đứa cháu gái của tôi”. Nhưng ông cũng cho biết rằng Kate đã gặp một số rắc rối với tâm trạng của cô và cô cũng đã uống thuốc an thần, điều mà ông đã khuyên dặn cô là không nên làm. Frank cũng nói rằng con gái của ông luôn cảm thấy vui mừng nếu như cái chết của cô ấy giúp ích gì đó cho xã hội. Andy Spade cũng đã công nhận với báo chí rằng vợ của anh đã chịu đựng những cơn trầm cảm và lo lắng trong suốt 5 năm qua, cô thường xuyên gặp bác sĩ và uống thuốc được kê đơn. Ông và Kate kết hôn từ năm 1994 và đã sống tách riêng tại những khu căn hộ khác nhau 10 tháng trước khi cô tự tử. Đứa con gái 13 tuổi của họ vẫn sống qua lại với cả hai người. Andy xác nhận đã có một cuộc nói chuyện rất vui vẻ với Kate đêm trước hôm xảy ra vụ việc, cùng với đêm cô nói chuyện với cha mình, mọi thứ dường như rất ổn và không có dấu hiệu nào bất thường. “Có lẽ cô ấy đã chống chọi một mình với quỷ dữ, đây là một tin sốc và rõ ràng không phải cô ấy làm vậy”.

Căn bệnh quái ác

Đó chỉ là hai trường hợp điển hình cho một loạt vụ tự sát do trầm cảm những năm gần đây, những người xuất hiện trước công chúng, luôn hạnh phúc và dường như đang hưởng thụ cuộc sống tuyệt vời. Tỷ lệ tự sát tại Mỹ đã tăng 30% kể từ năm 1999, đây là một cuộc khủng hoảng Quốc gia. Tuy nhiên, không chỉ cường quốc xa xôi, ngay tại châu Á, Nhật Bản, Hàn Quốc và Việt Nam cũng không nằm ngoài cuộc, đã chứng kiến biết bao con người ra đi vì căn bệnh trầm cảm. Một báo cáo năm 2015 cho biết có tới 45.000 người tự tử tại Hoa Kì, trong khi đó con số ở Nhật Bản là 48.000 người. Trước những sự mất mát là xót thương, những lời hứa hẹn và khẳng định rằng chúng ta đủ hiểu cũng như chia sẻ với họ: “Tôi thấy được điều đó mà, đừng nghĩ tới nó nữa, vui lên đi!”, rồi sau đó cũng chỉ là cho qua. Nhưng từng ngày, từng giờ, nó vẫn xảy ra, ngày một nhiều và nghiêm trọng.

Chúng ta vẫn giả định rằng những vụ tự sát là do căn bệnh tâm thần, nhưng bên cạnh đó có rất nhiều nguyên nhân khác liên quan dẫn đến hậu quả này như cô đơn, lo lắng về các căn bệnh mãn tính, mất mát tài chính, tiền sử chấn thương trong quá khứ bị lạm dụng hay các kì thị cần được giúp đỡ. Gia đình và bạn bè của những người “quá thành công” luôn lúng túng và không tin vào kế hoạch chết chóc của họ và cho rằng họ quá mạnh mẽ, họ đang sống cuộc đời quá sung sướng để có thể tự sát. Ngay cả những bác sĩ tâm thần đôi khi cũng cho rằng họ không thể nào tìm đến cái chết trong những điều kiện như vậy. Đó là nguyên nhân cực kì nguy hiểm, hãy nhớ rằng ngay cả những người ra đường với trang phục đẹp nhất, nở nụ cười tươi nhất, bộ móng tay sạch sẽ và quý phái nhất cũng có thể đang lập kế hoạch cho cái chết của chính mình. Có một điều mà không phải ai cũng thấy được rằng những người trông có vẻ bình thường, họ đang chịu đựng những cơn đau tinh thần quá khủng khiếp tới nỗi không còn thể hiện ra bên ngoài được. Họ khác hoàn toàn với những người có lý trí vững vàng. Một chuyên gia thần kinh của Mỹ, ông Draper, đã trả lời trong một bài phỏng vấn với tờ CNN: “Đây là sự co thắt nhận thức. Lớp vỏ bảo vệ tiềm thức trước trán của bạn gặp vấn đề và rơi ra, điều này làm cho ý thức bay bổng trên không trung, bạn sẽ chiến đấu với những cơn ác mộng đó hoặc là đóng băng mọi thứ. Trong trường hợp này, tự tử có vẻ như là liều thuốc tốt nhất để kết thúc mọi đau đớn. Bạn nghĩ rằng thế giới bên kia sẽ tốt đẹp hơn”.

"Mình tin rằng, những người tự tử không chết vì tự tử. Họ đã chết từ rất lâu, bởi những thứ còn sống chung cùng một cái bóng đến tận ngày qua đời. Mình tin, những người tự tử vốn không muốn chết. Họ chưa bao giờ thực sự muốn chết, họ chỉ muốn thoát khỏi nỗi ám ảnh trong cõi lòng ngập ngụa cảm xúc sâu hơn người khác, dào dạt hơn người khác, đau tới mức tê liệt tim phổi. Và cách để thoát khỏi họ chẳng thấy đâu, ngoài ruồng bỏ thứ họ nghĩ gắn liền với chúng. Là suy nghĩ của mình, trí nhớ của mình, cảm xúc của mình, cuộc đời mình, mạng sống của mình. Nếu họ tìm được có lựa chọn khác ngoài cái chết, thì chắc chắn họ sẽ không chọn cái chết. Giống như nạn nhân chiến tranh liên tục bị tra tấn hàng ngày không thực sự muốn chết, họ muốn cơn đau dừng lại, thà chết còn hơn chịu đựng thêm nữa. Người đứng ngoài nhìn sẽ ko hiểu, loại đau người chưa từng trải qua sẽ không bao giờ nghĩ sẽ khủng khiếp hơn cái chết. Cô ấy từng nói với mình, người ta tự tử vì sống với họ đau hơn cả chết. Có những kẻ may mắn sinh ra mang trong mình khối cảm xúc vừa phải, lại đi buông lời xét xử những người chật vật giữ khối cảm xúc khổng lồ nhạy bén thấu cảm mãnh liệt hơn quá nhiều, rằng sao không xây đê đắp thành, sao không đủ mạnh mẽ trấn giữ chúng mà không biết rằng kẻ không bao giờ phải nhấc một viên gạch trong đời, mãi mãi không thể hiểu người ngày đêm gánh từng ngọn núi đấng sáng tạo lỡ làng đổ tháo lên lưng. Từ lúc sinh ra đã mang trong lòng bao mãnh liệt hơn người khác, được khoa học công nhận giải thích (mà nhiều người không thèm đọc hiểu), những điều mãi mãi là món quà xinh đẹp, lại độc ác hơn địa ngục thẳm sâu." - Jane. Khánh Linh từ tờ Beautiful Mind Việt Nam trong bài dịch "Một thế giới cô độc": "Đừng bao giờ so sánh những nỗi đau với nhau. Cũng đừng giày xéo thêm lên những người đã đau đớn rồi bằng những ví dụ ở đâu đó xa lắc xa lơ rằng có nhiều người khổ sở hơn. Hãy quan tâm đến họ chỉ đơn giản bằng sự chân thành. Nếu như ai đó đang đau đớn, đang bị thương, hãy chạy đến ôm họ vào lòng và nghe họ nói. Hãy xoa dịu nỗi đau của họ như ôm ấp nỗi đau của chính mình vậy. Đừng nghĩ và đừng phân biệt họ với chúng ta. Không có sự khác biệt nào khi giang tay ra đón một ai đấy thiệt thòi hơn vào lòng, và nói với họ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, rằng có chúng ta hiểu họ. Vì trong tận đáy lòng, ai cũng muốn được quan tâm và được đón nhận, nhất là khi đang đau đớn. Xin đừng đẩy họ vào những quy chuẩn ép buộc rằng họ phải mạnh mẽ, phải vượt qua. Thế giới này có tận 7 tỉ người và mỗi người có một ngưỡng chịu đựng khác nhau. Cho dù có thế nào, thì sự thật rằng ai đó đang đau đớn cũng không thể thay đổi". 

Cũng trong bài viết "Khi chiếc hộp Pandora trống rỗng" trên tờ Beautiful Mind năm 2017: "Trong thần thoại Hy Lạp, thần Zeus đã ra lệnh cho thần thợ rèn Hephaestus tạo ra nàng Pandora, người phụ nữ đầu tiên trên trái đất. Khi đưa nàng xuống trần, thần Zeus đã cho Pandora một cái hộp và dặn nàng đừng bao giờ mở nó ra. Một ngày nọ, do không nhịn được tính tò mò nên Pandora đã mở hộp ra. Và từ trong hộp, chết chóc, dịch bệnh, đói kém và hàng loạt thứ xấu xa khác được giải phóng và tàn phá loài người. Pandora quá sợ hãi nên đã vội đóng hộp nên thứ dưới đáy hộp không kịp thoát ra, đó là hy vọng. Hy vọng ở lại, giúp loài người vượt qua những thứ xấu xa mà Pandora đã vô tình giải phóng. Nhưng nếu ngay cả hy vọng không còn ở trong cái hộp thì sao? Đối với những người mắc rối loạn tâm lý và có suy nghĩ tự tử, họ giống như đang giữ một chiếc hộp Pandora trống rỗng, không còn hy vọng để giúp họ vượt qua những thứ khủng khiếp ngoài kia. Hãy nghĩ về một lỗi lầm mà bạn mắc phải. Bạn buồn, bạn tự trách mình, bạn nghĩ giá như mình làm khác đi thì sẽ như thế nào, và rồi bạn sẽ coi đó như là một bài học và tiếp tục bước tới. Nhưng, hãy thử tưởng tượng bạn bị kẹt trong mãi ở đấy, kẹt trong sự tự trách và cả giá như. Đó là nhận thức của người mắc rối loạn tâm lý và muốn tự tử. Nhận thức của họ lúc ấy dần dần bị thu hẹp lại, hy vọng bị siết chặt và dần dần sụp đổMong muốn được chết có quan hệ mật thiết với sự tách ly xã hội và niềm tin rằng mình đã trở thành gánh nặng với người khác. Cảm xúc thường thấy nhất ở các vụ tự tử là tuyệt vọng và bơ vơ. Cảm giác tuyệt vọng và cô độc xâm chiếm khiến người đó có cái nhìn tiêu cực về tương lai và họ tin rằng không có gì có thể giúp họ cải thiện tình hình, và không ai có thể giúp cả. Mặc dù mong muốn được chết, thế nhưng những người có ý định tự tử thường cảm thấy mâu thuẫn với suy nghĩ này. Họ đồng thời mong ước bản thân có thể tìm một cách khác để giải quyết vấn đề. Thế nhưng, bong bóng nhận thức bị siết chặt khiến họ không thể nào tìm được giải pháp khác. Họ tin rằng, chiếc hộp Pandora của họ trống rỗng". 

Trong thời kì hiện đại hoá tất cả mọi thứ, bạn bị tách rời nhiều hơn khỏi gia đình, bạn bè và cộng đồng, chỉ còn lại những thứ “nhanh gọn” và đôi khi vô nghĩa trên các phương tiện truyền thông. Những gì “người ta” làm được, thì mình cũng phải làm được, cho tới khi bạn đạt tới những thành tựu đó, ngay lập tức bạn nhận ra mọi thứ chưa bao giờ là đủ. Có một nhận xét đồng điệu với cảm nhận này của tôi trên tờ USA Today rằng: “Thay vì đổ lỗi cho những cảm xúc lo âu chết người đó, hãy nghĩ tới nền văn hoá thời đại hiện nay, một nơi mà chúng ta đua nhau gặt hái mọi mưu cầu hạnh phúc được đặt sẵn, thành công leo thang, tỉ lệ thuận với các vụ tự sát. Đó là một sai lầm đau đớn”. Bạn không thể sống cuộc đời dựa trên những chuẩn mực, giá trị hay sự kì vọng của người khác, bạn phải chọn cuộc sống cho riêng mình. Mỗi khi bạn đàn áp một ý muốn được thử thứ gì đó mới, kết nối với người khác, cười đùa, vui chơi hay tạo ra thứ gì đó, bạn vô tình đang chèn ép nguồn sinh lực nội tại của bạn - dập tắt đi nguồn gốc của một cuộc sống tràn đầy ý nghĩa. Thành thật với một ai đó, không cần là người thân, về mọi đấu tranh bên trong của bản thân, những điều tối tăm của linh hồn mình chính là bước thiết yếu đầu tiên của cuộc cách mạng này. Những người bên cạnh hay chỉ cần những “Người lạ", hãy lắng nghe một cách có tâm, có đầu tư thời gian và đầu óc để đảm bảo rằng chúng ta không phải những nguyên nhân gián tiếp dẫn đến bất kì sự đau đớn nào. Hãy liên lạc với bất kì một trang fanpage của Fashionnet và các số điện thoại trực tuyến hoặc gặp chúng tôi trực tiếp, để cùng uống một tách trà, ăn một miếng bánh, xem một bộ phim, trò chuyện về nó, lắng nghe những trải nghiệm khác nhau, chia sẻ về những thầm kín của bạn hay chỉ là một trường hợp của ai đó mà bạn biết. Trường hợp là bệnh lý, cần gặp bác sĩ để chuẩn đoán, điều trị đúng, bên cạnh đó có lối sống lành mạnh, tập luyện, ăn uống, giải trí để có cuộc sống cân bằng. 

Biên dịch và tổng hợp Chi Hoàng - Nguồn Internet, www.beautifulmindvn.com

FASHIONNET là một ngôi nhà lạc quan, sống động nhưng tràn đầy cảm xúc, với sự ấm áp, thân tình. Fashionnet, nơi chiếu những bộ phim tuyệt vời, những buổi gặp gỡ yêu thương của những người yêu nghệ thuật, trà và lụa. FASHIONNET là thời trang, làm đẹp, nhiếp ảnh, hội họa là một nguồn vui sống tích cực và sinh động, vì phụ nữ hạnh phúc thì thế giới mới tốt đẹp. 

Fashionnet tại 7 Bis Nguyễn Thị Minh Khai, phường Bến Nghé Quận 1. Hotline: 0934068088

 

Thuốc giải u sầu: phương thuốc thế kỷ cho bệnh trầm cảm của Robert Burton

Thuốc giải u sầu: phương thuốc thế kỷ cho bệnh trầm cảm của Robert Burton

Opinion Phát hiện đi trước thời đại trong khoa học: Bất kể một ai... khi bị lấn át bởi sự cô đơn, hay bị cuốn theo bởi nỗi sầu êm đềm và sự tự phụ vô nghĩa... hay bị chôn vùi trong những nỗi lo vô bờ bến, tôi có thể đưa cho họ một bài thuốc không gì hiệu quả hơn... đó là hãy tự đưa mình vào khuôn khổ của việc học hội họa hay khoa học.


VietnamColor I ra mắt triển lãm nghệ thuật & thiết kế “ĐI & VỀ, ĐI”

VietnamColor I ra mắt triển lãm nghệ thuật & thiết kế “ĐI & VỀ, ĐI”

Pro_Creative ĐI & VỀ, ĐI để vẽ nên màu của mình, chúng ta là Màu Việt Nam. Khi người nghệ sĩ chọn chất liệu, họ say mê bề mặt của giấy, toan, đất, vải, vóc, sơn hay bất kỳ kết cấu nào tạo ra cảm xúc để sáng tạo. Người thưởng ngoạn hít thở sâu, nhắm mắt, lắng nghe từ trực giác, mở mắt để thấu cảm màu sắc, hình, khối, vẻ quyến rũ từ chất liệu, tài năng của người nghệ sĩ, hòa nhịp làm nên câu chuyện sáng tạo. Khi bắt đầu chạm, sẽ hiểu rồi yêu, điều này vô cùng quý giá cho hành trình khám phá nghệ thuật ĐI & VỀ, ĐI của mỗi người.

AI có thể xác thực nghệ thuật thực hay giả không?

AI có thể xác thực nghệ thuật thực hay giả không?

Storytelling Tính xác thực và độc đáo là tiền tệ của thế giới nghệ thuật. Một Van Gogh giả không có ý nghĩa gì, nhưng một Renoir thật có nghĩa là tất cả. Tuy nhiên, giống như mọi hoạt động theo đuổi sáng tạo, AI có khả năng phá vỡ thế giới nghệ thuật, cả quá khứ lẫn hiện tại. AI, được hỗ trợ bởi các bộ dữ liệu được tuyển chọn, đang tự định vị mình là một công cụ để hiểu rõ hơn về lịch sử nghệ thuật và là phương tiện mới cho các nghệ sĩ trong tương lai.

Subscription

Fashionnet

Follow us