Không lẽ chúng ta mãi mãi là nô lệ?
Travel Trong bài viết này, hãy theo chân chàng trai Quoc Binh Qbi và cùng chứng kiến Pakistan dưới một lăng kính chân thật nhất.
Tháng 8 năm 1947, tiểu lục địa Ấn Độ bị chia cắt thành hai quốc gia-dân tộc độc lập: Ấn Độ với người Hindu chiếm đa số, và Pakistan với đa số người Hồi giáo. Sự hoà hợp của truyền thống; ngôn ngữ; các nền văn hóa, tôn giáo của Ấn Độ trong nhiều thế kỷ vỡ nát. Đến năm 1948, khi cuộc đại di cư chưa kết thúc, hơn 15 triệu người đã phải rời bỏ quê hương, và gần hai triệu người đã chết. Trong bài viết này, hãy theo chân chàng trai Quoc Binh Qbi và cùng chứng kiến Pakistan dưới một lăng kính chân thật nhất.
Sau thế chiến thứ 2, việc quản lý một thuộc địa rộng lớn như Ấn Độ quả là một gánh nặng. Sau hơn 300 năm, “viên ngọc” lấp lánh nhất trên vương miện nữ hoàng Anh cũng đã rớt xuống.
Tháng 8 năm 1947, tiểu lục địa Ấn Độ bị chia cắt thành hai quốc gia-dân tộc độc lập: Ấn Độ với người Hindu chiếm đa số, và Pakistan với đa số người Hồi giáo. Người ta đùa rằng: trong lúc vẽ chia bản đồ, thẩm phán Anh-Cyril Radcliffe đã ngủ gật nên Pakistan được chia 2 mảnh đất cách nhau ngàn dặm là lãnh thổ Ấn Độ (phía cực đông của Pakistan giờ là quốc gia Banglades).
Bên này Jinnah (thủ lĩnh Pakistan) gầm gừ: "Chúng ta nhận đc một vùng đất “tàn phế, bị cắt xén và sâu mọt...”. Cách đó không xa, Nehru (thủ lĩnh Ân Độ) đã đứng lên: “Cách đây nhiều năm dài, chúng ta đã có một cuộc hẹn với định mệnh. Lúc nửa đêm, khi thế giới đang ngủ, Ấn Độ sẽ thức dậy với cuộc sống và tự do...”
Mình đã biết về Pakistan như thế: chiến tranh, tan tác và là nơi chứa nhiều nhóm phiến quân khét tiếng. Các trường giáo lý nơi nay cũng là tiền thân của nhóm Taliban. Với một nửa số phụ nữ vẫn mù chữ, quốc phòng chiếm đến 1/5 ngân sách. Islamabad đón mình bằng những căn nhà sơ sài nâu xám, những con đường bụi tung mù trời, xe chở mình nhích từng chút vì những người biểu tình tràn ngập khắp nơi (hơn 40 đảng phái đang tranh nhau hoạt động tại đây)
Tất cả các quán ăn lớn đều có bảo vệ ôm súng và 1 người rà bom phía trước. Nhưng với khuôn mặt Việt bạn sẽ dễ dàng vượt qua và luôn được chào đón bằng những cái siết tay chặt. Việc bạn bị dừng lại đa phần là do họ muốn xin chụp hình chung.
Đêm khách sạn, bạn mình không ngủ được vì tiếng súng đi đứng ngoài cửa sổ. Sáng, than phiền với ông chủ thì ông cười hề hề : "Không có! Đó là tiếng pháo bông hoăc tiếng súng chào mừng bắn lên trời của các nhóm biểu tình."
Vậy mà những ám ảnh xưa đã tan biến... khi mình leo lên chuyến xe 24h, ngược lên phương Bắc. Mình đã đi trên những con đường sẫm vàng rực rỡ. Nơi những chiếc khăn Hijab xanh, đỏ, cam của nhưng phụ nữ như những đốm lửa ma mị nhảy múa trên đường. Con đường mở ra những ngôi làng như trong cổ tích. Nơi buổi chiều mình đến: ánh hoàng hôn màu mật; những đỉnh núi tuyết; lá vàng; những cây táo đỏ đã quyện dính vào nhau như lớp sương trên mặt nước vừa chớm đông lại để không gian lúc này chỉ còn cảm giác cô liêu và bất lực.
Mình đã băng qua những con đường chênh vênh, với bên dưới là những con sông, thác, hồ chuyển đậm nhạt một màu xanh ngọc lạ kỳ. Sát bên, những ngọn núi như hàng trăm móng tay của loài bò sát khổng lồ đang vươn lên trời đột nhiên bị đông cứng. Vết tích con đường tơ lụa vẫn còn đó, như ai đó dùng chiếc dao Haladie sắc nhọn cứa ngang vào vách núi cheo leo.
Nơi ấy, xuất hiện những đứa trẻ tựa thiên thần. Những chàng trai bên vệ đường, lông mày rậm, mắt sâu xanh biếc lơ đãng như chàng hoàng tử đang ngồi ở bậc thềm thành Damas trong câu chuyện “Nghìn lẻ một đêm”.
Chưa nơi nào mình từng đi qua mà năng lượng hạnh phúc lại ngập tràn đến vậy. Nó không âm ỉ mà trào lên như sóng, nó buộc bạn phải bật ra thành tiếng hát, nó đẩy bạn tới ôm chầm lấy những người xung quanh. Nó thôi thúc trong bạn nỗi khát khao quay lại.
11 ngày qua nhanh như cơn gió. Ngày về, sân bay thênh thanh, sáng bóng, mình dáo dác mãi tìm bảng thông báo chuyến bay. Cậu an ninh nói: “Khỏi xem, có duy nhất chuyến bay của mày thôi..” Tấm bảng cuối mình nhìn thấy không phải dòng: “See u again”mà là: “Ân Độ đã xâm chiếm gần hết Kashmir và thế giới đã lãng quên Pakistan.” (Kashmir trước đây là 1 tiểu quốc với đa số ng Hồi, nhưng trong cuộc chia cắt quốc vương đã chọn đứng về phía Ấn Độ, việc này dẫn đến cuộc đua vũ khí hạt nhân và hàng loạt cuộc chiến giữa 2 nước kéo dài đến tận ngày nay).
Khi máy bay cất cánh, mình lật lại tài liệu của nhà văn Saadat Hasan Manto (người sống vào thời kỳ chia cắt) đọc lai: “Khi những trại phụ nữ bị hãm hiếp được giải cứu, giữa những đống hỗn độn ấy tôi chỉ thấy những cái bụng bầu, chuyện gì sẽ xảy ra với những đứa trẻ ra đời như vậy? Chúng sẽ thuộc về Pakistan hay Ấn Độ? Chúng sẽ thuộc về Muslim hay Hindustan?"
"Chúng ta mãi mãi là nô lệ
Nô lệ của sự cố chấp
Nô lệ của sự cuồng si tôn giáo..."
Nguồn Quoc Binh Qbi
FASHIONNET là một ngôi nhà lạc quan, sống động nhưng tràn đầy cảm xúc, với sự ấm áp, thân tình. Fashionnet, nơi chiếu những bộ phim tuyệt vời, những buổi gặp gỡ yêu thương củanhững người yêu nghệ thuật, champagne, trà và lụa. FASHIONNET là thời trang, làm đẹp, nhiếp ảnh, hội họa là một nguồn vui sống tích cực và sinh động, vì phụ nữ hạnh phúc thì thế giới mới tốt đẹp. Fashionnet tại 7 Bis Nguyễn Thị Minh Khai, phưòng Bến Nghé, Quận 1, Tp. Hồ Chí Minh. Hotline: 093 406 8088